Điều gì là quan trọng?
Nếu bạn chỉ còn sống có 24h thì điều gì là quan trọng với bạn và bạn sẽ dành thời gian này cho ai? Vật chất có còn là thứ mang lại cho bạn niềm vui và hạnh phúc khi bạn chỉ còn 24h?
Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái, một chàng trai mong mình sẽ nhanh chóng trưởng thành để có thể làm những điều mình muốn. Họ muốn có thể được đi chơi, họ muốn khám phá thế giới và làm những điều họ không phải bị bắt làm. Người lớn nói với họ rằng, một ngày nào đó, họ sẽ nhận ra làm con nít mới là sướng nhất. Họ không tin vào điều đó và hăm hở bước vào đời khi họ trưởng thành. Cuộc sống với một thanh niên trẻ làm cho họ phấn khích và chỉ mong một ngày mình cũng sẽ tự lái xe đi làm, có điện thoại riêng, có cuộc sống tự do không bị ai điều khiển.
Gần ba thập niên sau, cô gái, chàng trai ấy thức dậy vào một buổi sáng và nhận ra rằng cuộc sống không hề dễ dàng như họ từng nghĩ. Họ đã làm tất cả những thứ mà mọi người trong xã hội này cũng làm như họ. Lớn lên, đi học, ra trường, kiếm việc làm và kết hôn. Mặc dù, họ cảm thấy họ rất may mắn với những thứ họ có và họ nhận ra trở thành người lớn không hề thú vị như họ từng nghĩ. Và nhất là khi họ có con. Họ luôn luôn cảm thấy căng thẳng và bực bội. Dòng xoáy cơm áo gạo tiền cuốn họ đi. Họ không có thời gian cho bản thân và gia đình. Có quá nhiều thứ họ phải làm và họ có quá ít thời gian. Danh sách những điều cần làm cứ dài ra dài ra và dài ra mãi.
Họ phải trả những chi phí sinh hoạt hàng tháng cho cả gia đình. Chi tiền học cho con ở trường, trả tiền cho các hoạt động ngoại khoá. Ngân hàng, bảo hiểm không quên réo tên họ hàng tháng. Họ phải có những chuyến du lịch sang chảnh, những chiếc túi hiệu, xe hơi đắt tiền, những lọ mỹ phẩm dưỡng da thần thánh, những bữa ăn thật là khoa học để đăng và khoe với thiên hạ trên mạng xã hội.
Họ còn phải cho thế giới biết họ quan tâm bảo vệ môi trường bằng cách sử dụng những sản phẩm tái chế. Họ cần phải cho người khác biết họ làm từ thiện một cách đúng đắn. Họ cần phải khoe để mọi người xe hơi, nhà lầu của họ. Họ cần phải bàn tán, bình luận trên mạng xã hội về bộ phim mới đang nóng trên Netflix , xì- căng- đan đang xảy ra với một người nổi tiếng nào đó hoặc những vụ việc phạm pháp mới được phanh phui. Chưa hết, họ chi hàng núi tiền vào những đồ chơi và học phí cho con rồi họ nghĩ rằng thế là tốt. Họ đẩy trách nhiệm cho xã hội và nhà trường hay ông bà nội ngoại hoặc người giúp việc. Vì đúng thôi, một ngày làm việc mệt mỏi, họ còn thời gian và sức lực đâu mà chơi với con? Rồi từ từ , giữa con cái và cha mẹ là một khoảng cách cứ lớn dần lớn dần theo năm tháng.
Và họ không bao giờ tự hỏi, họ đã tốn bao nhiêu thời gian cho những thứ vô bổ và ném hoang phí những đồng tiền họ vật lộn hằng ngày cho những thú vui nhất thời.
Bạn ơi, hãy dừng lại một chút và nghĩ xem điều gì là quan trọng với bạn? Con cái bạn có cần nhiều đồ chơi hay chúng cần chính bạn ở bên chơi với chúng? Bạn có cần quá nhiều thứ để phải vật lộn với cuộc sống cơm áo gạo tiền? để mua những thứ không cần thiết? Bạn có thực sự xem trong nhà mình những thứ mình đã mua rồi vứt trong xó, những bộ quần áo mấy trăm ngàn nhưng kết thúc của nó là trong những túi ni lông đồ từ thiện? Bạn có đang vứt bỏ công sức mình bỏ ra để kiếm tiền và đang vứt bỏ luôn thời gian bên con? Con cái lớn rồi, chúng sẽ không ở bên bạn mãi đâu. Nếu có 24h còn sống, liệu bạn có nghĩ mình sẽ đi mua thứ gì đó hay bạn chỉ muốn ở cạnh những người thân của bạn?
Con người dù có bao nhiêu tiền trên thế giới này, bao nhiêu nguồn lực hay mối quan hệ thì ai cũng có 24 giờ một ngày. Vậy mà, ai cũng chạy theo tiếng gọi bên ngoài để quên mất rằng mình chỉ có 24 giờ trong một ngày để sống.
Vào một ngày tôi được mời sang nhà của một người bạn chơi. Họ nuôi một con mèo rất đẹp. Tôi ngạc nhiên với cuộc sống lênh đênh vô định này, họ còn muốn rách việc nuôi thêm một con mèo để làm gì? Tôi hỏi bạn là anh ta sẽ để ai trông mèo khi anh ta phải đi công tác. Anh bảo thì có giúp việc chứ lo gì? Tôi hỏi thế anh không sợ họ lấy đồ trong nhà sao. Anh trả lời một câu làm tôi nhớ mãi: “Có thứ gì trong nhà này mà tôi không mua lại được? Sống thoải mái thôi, đừng dính mắc vào vật chất quá!”. Đúng rồi ! Chẳng có một thứ gì trong nhà từ bàn, ghế, tủ, quần áo, cái gì mà ta chẳng mua lại được.
Mỗi lần về Việt Nam, tôi vui vì đất nước tôi phát triển nhưng tôi cũng buồn vì nhiều gia đình không có thì giờ cho con cái. Trở về nhà sau một ngày dài làm việc, con người ta dường như chỉ muốn buông người trên chiếc nệm êm. Người ta cũng quá mệt để có năng lượng chơi với con. Nhiều người than không có thì giờ cho con nhưng họ lại có thì giờ để lướt điện thoại. Vậy có con để làm gì?
Mạng xã hội, khuyến mãi, quảng cáo, truyền thông đang vây kín con người. Hàng hoá trở nên thừa mứa tới mức, tháng nào, dịp nào cũng có thể trở thành “ nhân ngày….”. Người người lao ra kiếm tiền, chăm chỉ làm việc. Họ cũng lao đi ném tiền qua cửa sổ cho những món hàng giảm giá và cũng chẳng còn thì giờ để tự hỏi “Liệu mình có cần món đó không?”. Nhiều người than đồng lương họ thấp nhưng họ lại cứ dùng đồng lương ít ỏi để mua những thứ họ không cần. Thức ăn trong tủ lạnh thì ngập tràn nhưng họ vẫn cứ thích lướt điện thoại và gọi đồ ăn. Mà trong tuần, họ còn hẹn hò nhau ra ngoài đi cà phê, đi thử món mới ở quán mới. Dường như cơm ở nhà là không đủ?
Các trung tâm học ngoài giờ, các khoá học trên internet đua nhau nở rộ. Ai cũng muốn biết thêm kiến thức, lấy thêm bằng cấp để kiếm thêm được tiền. Học xong kỹ năng nào đó rồi chợt nhận ra mình chẳng có vốn kiến thức về ngành đó và lại lao đi kiếm các khoá kỹ năng khác để học. Hình như có điều gì sai? Họ quên rằng kỹ năng chỉ là công cụ còn muốn “gột nên hồ” ta phải "cần có bột”? Một ngày dài bon chen trên phố thị, người ta lao đi kiếm tiền quên cả sức khoẻ để lo kiếm sống rồi lại dồn hết tất cả tiền để lo chữa bệnh. Để rồi họ chợt nhận ra thời gian của họ đang hết.
Làm người trưởng thành trên một đất nước đang vươn mình lên mạnh mẽ phát triển mạnh mẽ như Việt Nam đang là một thách thức lớn. Chúng ta vừa phải đóng góp cho xã hội, vừa phải chu toàn việc nuôi dạy những công dân tốt. Bài toán cân bằng giữa công việc và cuộc sống có lẽ là bài toán chúng ta phải làm cả đời. Làm cha mẹ chưa bao giờ là điều dễ dàng, và không có gì ngạc nhiên khi nhiều bậc cha mẹ cảm thấy như họ liên tục phải vật lộn với áp lực nuôi dạy con cái. Ngay từ khi đón con về nhà, bạn đã phải đối mặt với những khó khăn từ mệt mỏi, vất vả đến căng thẳng và kiệt sức.
Nhưng cho dù bạn phải đối mặt với những thách thức nào, thì việc nuôi dạy con cái là một hành trình đáng kinh ngạc tràn ngập tình yêu thương và sự trưởng thành. Vì vậy, nếu bạn đang cảm thấy choáng ngợp trước áp lực của việc nuôi dạy con cái, hãy hít một hơi thật sâu và nhớ rằng cuối cùng thì tất cả đều xứng đáng! Hãy biết ưu tiên cái gì là quan trọng với bạn và hãy dành thật nhiều thời gian chất lượng có thể cho con bởi vì một ngày nào đó chúng cũng như chúng ta sẽ không ở bên cạnh cha mẹ mãi mãi.